Ánh nắng xuyên qua tán lá, miên man rơi trên từng khuân mặt buổi bình minh.
Ly cafe nơi góc vườn cũ, người con gái ngồi ôm cây đàn xưa, không có bản tình ca nào cho một thời xa.
Tình yêu, giấc mơ ngưng lại sau khung cửa nhỏ, đôi mắt huyền vẫn nhìn vào bầu trời không mây.
Tuyến xe đêm không người, bàn chân ai bước về lối đêm gió, vùng trời kí ức xưa
Thời gian chạm khẽ vào nỗi nhớ không thật,rất mềm là cảm giác ấm áp khi người ngang qua đời tôi. Tôi một người con gái vô tâm nhất thế gian, liệu có làm người tổn thương không nhỉ. nếu người biết trái tim tôi liệu có thay đổi được những cách xa.
Ngày hôm qua tôi không thể quay lại, không chạm với dù hạnh phúc nằm trong miền nhớ của ngày đã qua. Tôi, chỉ là giấc mơ chưa thành nên mỗi sáng mai vẫn ngoảnh đầu nhìn lại, dẫu biết là đã đủ lâu để một bóng hình ra đi. Vẫn âm vang tình không thể dứt, tôi nghe mình vẫn thầm gọi người trong phút giây của đêm, ngày cứ qua, thời gian không dừng lại, sao mỗi ngày vẫn nuôi niềm hy vọng không thành.
Trong tình yêu người bắt đầu cũng thường là người kết thúc, tôi lại du mình rằng nếu tôi quay lại người lại mỉm cười như xưa. Vẫn biết tôi ngốc tôi ngu ngơ,nhưng vẫn mặc bám theo hoài vọng mơ màng.
Dứt tình là đóng mọi cánh cửa bước vào thế giới, nơi có thể quay lại ôm khư khư kỉ niệm chỉ đôi khi thật khẽ tôi du mình.
Tình vẫn thay đổi như mùa đông xứ Bắc,ngày hôm qua còn ấm áp chan hoà, hôm nay đã chạm vào lạnh dưới tận đáy của tình si. Tôi cứ miên man như kẻ mộng du đi tim không thấy, chẳng thể dừng lại, còn lại gì đây hay chỉ là kẻ ăn mày dĩ vãng. Sống mòn trong nỗi nhớ của chính tôi, anh đã xa như cõi mộng mị tôi nào có dám mơ đến nữa mà sao chân này chẳng thể bước theo.
Ngày hôm qua tôi không thể quay lại, không chạm với dù hạnh phúc nằm trong miền nhớ của ngày đã qua. Tôi, chỉ là giấc mơ chưa thành nên mỗi sáng mai vẫn ngoảnh đầu nhìn lại, dẫu biết là đã đủ lâu để một bóng hình ra đi. Vẫn âm vang tình không thể dứt, tôi nghe mình vẫn thầm gọi người trong phút giây của đêm, ngày cứ qua, thời gian không dừng lại, sao mỗi ngày vẫn nuôi niềm hy vọng không thành.
Trong tình yêu người bắt đầu cũng thường là người kết thúc, tôi lại du mình rằng nếu tôi quay lại người lại mỉm cười như xưa. Vẫn biết tôi ngốc tôi ngu ngơ,nhưng vẫn mặc bám theo hoài vọng mơ màng.
Dứt tình là đóng mọi cánh cửa bước vào thế giới, nơi có thể quay lại ôm khư khư kỉ niệm chỉ đôi khi thật khẽ tôi du mình.
Tình vẫn thay đổi như mùa đông xứ Bắc,ngày hôm qua còn ấm áp chan hoà, hôm nay đã chạm vào lạnh dưới tận đáy của tình si. Tôi cứ miên man như kẻ mộng du đi tim không thấy, chẳng thể dừng lại, còn lại gì đây hay chỉ là kẻ ăn mày dĩ vãng. Sống mòn trong nỗi nhớ của chính tôi, anh đã xa như cõi mộng mị tôi nào có dám mơ đến nữa mà sao chân này chẳng thể bước theo.
Sáng, nơi chiếc bàn nhỏ quen thuộc, nơi những trang giấy đầy kín kỉ niêm thời xa.
Gấp mảnh giấy tháng năm cũ mèm vào chiếc hộp nhỏ yêu thương
Tôi lại bước theo nắng thu tàn nơi cuối trời nhẹ bẫng, bởi đông sang cành lá u mê, nên đến hôm nay em để lại tất cả tiếc nuối nơi bậc thềm xưa cũ.
Ngày mai,tôi đợi một bàn tay ấm trong những ngày đông lạnh, để không còn hoài nhớ một miền yêu
Ngày mai,tôi đợi một bàn tay ấm trong những ngày đông lạnh, để không còn hoài nhớ một miền yêu
Hạ Phong
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét