Thứ Ba, 25 tháng 12, 2012

Nỗi nhớ dài

Cuộc sống nhiều nhặn bao nhiêu. Ta đếm từng chiếc lá khi chúng rơi như một cơn giông xuống nền đất lạnh kia và cả trái tim ta. Dành thời gian cho những giấc mơ nhỏ bé và mỏng manh. Có bao nhiêu người bước vao cuộc đời này muốn ta làm một cái gì đó cho họ, nhưng cũng vì tốt cho ta. Nhưng bản thân thì vẫn không thể nào vui được.
Đã có lúc từng hỏi rằng con đường phía trước có thứ gì đang đợi ta, có ai mong ngóng mỗi bước chân qua tháng năm. Bước những bước nhỏ trên cả con đường còn thật dài phía trước, nhưng rồi năm tháng cứ qua đi. Đến cuối cùng vẫn chưa tìm được chính mình trong niềm yêu thích cháy bỏng, trong cuộc sống nhiều lo âu và cả một tình yêu đi theo cùng ngày tháng.


Ta nhắm mắt lại và thấy người vẫn là ta ngày hôm nay mang theo những yêu thương bước vào cuộc đời. Nhưng bấy nhiêu đâu có đủ, ta vẫn thấy thiếu vì cuộc đời lạnh quá. Muốn sống là chính mình nhưng quanh đây có ai muốn ta là chính ta.


Cuộc đời này ta dành một nửa cho ta và một nửa cho những người ta yêu thương, những người đã để lại trong trái tim một chút ngọt lành.


Ừ, cuộc sống là thế mà. Ta đâu thể trách cuộc sống, có chăng cũng chỉ cố gắng sống hết thời hạn mà trái tim còn thúc giục, đến khi ta có thể bình yên nằm nghe mùa gió dậy những bông hoa thơm ngát bên cạnh ta.


Con gio thoang quan


Đến khi nụ cười hòa tan vào nắng, gió hạnh phúc và đau thương. Ta chưa đi hết nửa đời người mà đã nhìn về cuối con đường. Về một vườn hoa thơm ngát từ bình minh đến khi hoàng hôn phủ lấp. Về những số phận mà ta tạo ra và về một con người khác với những ước mong khác trong ta.


Rồi một ngày mai ta sẽ làm cả hai việc một lúc, sẽ đi theo con đường dẫn từ trái tim đến trái tim. Trồng những hi vọng trong một ban mai trắng xóa, yên ả và bình thường như một cơn mưa mùa hạ. Mưa đến gột rửa cuộc đời, trả lại cho ta những yêu thương, những nụ cười và ta sẽ quay ngược kim đồng hồ để được ở bên người thêm một chút... thêm một chút nữa thôi.

Như thế cuộc đời có lẽ đã bớt đi một nuối tiếc, thêm nhiều thứ hơn là một nụ cười. Ban mai chăng, có lẽ là một cuộc đời mới...

"Cuộc đời nay dù ngắn nỗi nhớ quá dài


Và cũng đủ lớn để mong bé lại


Như ngày hôm qua"


Ngày hôm qua có một người đặt vào trái tim ta một khổ đau


Hôm nay người nhen trong ta một niềm tin, một hi vọng và nhiều thật nhiều yêu thương.


Người đến, người đi trở về để rồi lại ra đi thì xin, đừng quên ta...


Bình yên nhé trái tim, và bình yên cả những giấc mơ tôi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét